Lẽ nào, sức khoẻ của con gái lại bị chôn vùi bởi chính bàn tay của tôi?

Một ngày nắng đẹp vào tháng 6 năm 2011, nhưng đối với bà Vương thì lại là một ngày u ám, bởi vì ngày hôm đó cô Phạm con gái của bà đã được bệnh viện tại Việt Nam chẩn đoán mắc ung thư dạ dày di căn vùng ổ bụng, tin xấu này đối với mẹ con bà không khác gì như sét đánh bất ngờ.

ung thư dạ dày

Cô Phạm năm nay 31 tuổi, bố cô mất sớm, từ nhỏ cô do một tay mẹ nuôi nấng trưởng thành, bà Vương rất nghiêm khắc với con gái, cô con gái ngoan cũng luôn nghe lời mẹ. Một năm trước, cô Phạm có nói với mẹ rằng cứ sau bữa cơm lại có cảm giác đau ở vùng bụng, muốn đến bệnh viện kiểm tra thử, nhưng bà Vương vốn vẫn rất mạnh mẽ nên bà tự tin nói rằng: "Chỉ là đau dạ dày bình thường hay gặp thôi mà, con thì mắc bệnh gì nặng được chứ, đừng lo xa con ạ, nếu vẫn chưa hết đau thì ra tủ thuốc tìm thuốc uống vào đi." Cô Phạm cứ nghe theo lời mẹ lấy thuốc uống, cảm thấy cũng ổn, vậy là dần dần mất cảnh giác lúc đầu. Sau một thời gian, bệnh của cô không những không thấy khỏi mà còn trở nên nghiêm trọng hơn, hơn nữa còn thấy xuất hiện hiện tượng đi ngoài phân có máu, cô có đề cập với mẹ một vài lần nữa về việc đi khám, lần này bà Vương mới thấy bắt đầu lo sợ, sau đó lập tức đưa con đi khám ở bệnh viện địa phương.

Đã có kết quả, bác sỹ cầm trên tay tờ kết quả xét nghiệm của cô Phạm, khuôn mặt nghiêm nghị, bà Vương căng thẳng nhận tờ kết quả xét nghiệm từ tay bác sỹ, chỉ nhìn qua mấy chữ viết to trên mặt giấy : "Ung thư dạ dày di căn vùng ổ bụng". Nhìn tờ giấy mỏng manh trên tay, bà Vương run run môi hỏi bác sỹ: "Bác sỹ, như vậy nghĩa là sao?" Bác sỹ giải thích, cô ấy bị ung thư đại tràng, hiện tại khối u đã bắt xâm lấn. Bà Vương nghe tới 2 từ "ung thư" liền bật khóc nói không thành tiếng: "Con gái của tôi! chính mẹ đã hại con rồi, mẹ thật đáng trách khi không đưa con đi khám sớm để ra nông nỗi này...!"

Khi bác sỹ an ủi bà mới ổn định lại được một chút, tiếp đó, bà nghẹn ngào kể cho bác sỹ nghe về quá trình mắc bệnh của con, sự đã rồi hối hận cũng không cứu vãn lại được nữa. Nghe bà kể lại bệnh tình của con gái xong, bác sỹ nói, khối u ung thư của cô Phạm đã di căn rồi, việc điều trị là rất phức tạp, nhưng vẫn có thể theo phương án chỉ định của bác sỹ là tiến hành phẫu thuật, chỉ có điều họ không dám đảm bảo về hiệu quả. Chính vì vậy mà họ níu kéo sợi tơ hy vọng cuối cùng ấy và chấp nhận phẫu thuật cắt bỏ đoạn ruột bị ung thư. Kết quả sau phẫu thuật đúng như bác sỹ đã dự đoán lúc trước.

Tiêu đã không ít tiền, bệnh tình không có chút chuyển biến tốt nào, cô Phạm không ăn uống gì, tự nhốt mình trong phòng, chỉ âm thầm khóc. Mặc dù cô không hề oán trách hay than vãn với mẹ một câu nào, nhưng bà Vương luôn tự dằn vặt rằng chính bà đã làm lỡ mất cơ hội phát hiện và điều trị sớm bệnh của con gái. Nhìn con mình ngày một gầy đi, trong thâm tâm bà vừa hối hận vô cùng vừa có cảm giác tội lỗi. Bà Vương bắt đầu nghe ngóng khắp nơi để tìm hướng cứu chữa tốt nhất cho con gái, nói cho cùng, con gái bà mới 31 tuổi, vừa mới kết hôn còn chưa kịp sinh con ! Nếu có thể, bà sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho con!

Vận đổi sao dời, cuối con đường lại tìm thấy sự sống

Vận may đã mỉm cười với 2 mẹ con đáng thương, được sự hết lòng giúp đỡ của bạn bè người thân, bà Vương đã liên hệ với chuyên gia ung thư bệnh viện ung bướu Hiện đại Quảng Châu tại văn phòng đại diện Hà Nội, bà mang theo tất cả những kết quả kiểm tra xét nghiệm đến gặp chuyên gia, và khẩn cầu chuyên gia hãy cứu con gái của bà. Chuyên gia sau khi xem xét kỹ lưỡng tất cả những kết quả, nói với bà rằng: mặc dù bệnh ung thư của cô Phạm đã có di căn nhưng vẫn có thể điều trị bằng những kỹ thuật tiên tiến hiện nay. "Có thật vậy không ạ ?" bà Vương như nhìn thấy tia sáng le lói trong tối tăm tuyệt vọng.

Ngày 14 tháng 2 năm 2012, Bà Vương đưa con gái đến bệnh viện ung bứớu hiện đại Quảng Châu, qua kiểm tra lại, có thể nhìn thấy khối u ở vùng ổ bụng có kích thước 15x10 cm, hình thái giống như nửa hình tròn, kết cấu cứng, các cạnh không rõ ràng... Sau đó qua hội chẩn của các chuyên gia về phương án điều trị cho ung thư ruột kết di căn ổ bụng, tổ chuyên gia đã lập tức quyết định chỉ định 1 phương án điều trị rất cụ thể cho căn bệnh của cô Phạm. Qua một tháng điều trị với liệu pháp tổng hợp, khối u vùng ổ bụng của cô đã giảm cứng và chỉ số chỉ điểm khối u cũng đều giảm rõ rệt.

Do bệnh tình được khống chế, bà Vương chỉ thuê một căn phòng đơn giản ở gần bệnh viện, thời gian rảnh rỗi bà còn có thể cùng con gái đi leo núi Bạch Vân, không những có thể thay đổi không khí, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn, và cũng thuận tiện cho việc theo dõi tiến triển bệnh.

Ngày 26 tháng 4, Bà Vương một lần nữa đưa con đến bệnh viện ung bướu Hiện đại Quảng Châu để được tiến hành khám lại, lần này cân nặng của cô Phạm đã tăng so với lần sang điều trị trước 2kg, tinh thần cũng tốt lên nhiều, nhưng theo như bà Vương nói, con vẫn chưa thèm ăn nhiều lắm, hơn nữa thỉnh thoảng hậu môn vẫn chảy máu. Khi đó bác sỹ an ủi bà không cần quá lo lắng, hiện tượng đó là do sau khi hoá trị chức năng tuỷ bị ức chế nhẹ gây ra, chỉ cần tiếp tục cung cấp tăng thêm các tế bào bạch huyết và điều trị chống thiếu máu, cho đến khi máu để khôi phục lại bình thường.

Ngày 29 tháng 4, qua kiểm tra cho thấy, tế bào bạch huyết để hồi phục lại trạng thái bình thường, phẫu thuật can thiệp có thể tiến hành, nhưng chỉ cần nhắc đến 2 chữ "phẫu thuật" cô Phạm liền hiện rõ sự sợ hãi, bởi vì từ sau khi trải qua lần phẫu thuật đầu tiên, đã để lại trong cô một nỗi sợ không thể tan biến. Bác sỹ nói với cô, không cần phải lo lắng, bởi vì điều trị can thiệp là không cần đụng đến dao kéo, thuộc loại điều trị vết thương nhỏ, nói chung, thả lỏng và giữ tâm trạng tốt là được. Do được sự phối hợp điều trị từ bệnh nhân, việc tiến hành điều trị can thiệp đã được tiến hành thuận lợi. Sau điều trị, khi bác sỹ tới phòng bệnh kiểm tra, nói với bà rằng tình trạng bệnh của con gái bà đã từng bước được khống chế, hơn nữa sau điều trị sức khoẻ lại hồi phục rất nhanh. Điều trị thêm một thời gian nữa, một thời gian ngắn là có thể xuất viện. Nghe bác sỹ báo vậy, bà Vương đã lần thứ hai rơi lệ. Nhưng lần thứ nhất là vì sợ hãi và lo lắng, còn lần này thì là vì vui sướng xúc động.

Tuyên bố miễn trách nhiệm: Trang web của Bệnh viện ung bướu hiện đại Quảng Châu chỉ dùng để tham khảo, không phải là căn cứ để chữa bệnh, không đại diện cho các chẩn đoán và điều trị của bác sĩ cũng như bệnh viện, kết quả điều trị còn phụ thuộc vào bệnh tình của mỗi bệnh nhân.


Triệu
chứng
Chẩn
đoán
Điều trị
ung thư

Năm 2005, Thành lập bệnh viện
Năm 2005, Trở thành bệnh viện chỉ định duy nhất của hiệp hội liên hợp Trung Âu
Năm 2010, Tham gia Hội nghị chống ung thư thế giới lần thứ 21
Năm 2011, Tổ chức hội nghị học thuật điều trị ung thư bằng phương pháp xâm nhập tối thiểu
Năm 2013, Hợp tác và phát triển y học Việt - Trung
Năm 2013, Trao tặng yêu thương đến những trẻ em mồ côi tại chùa Bồ Đề
Năm 2014, Từ khi thành lập đến nay, các văn phòng đại diện trên toàn cầu đã cùng nhau tổ chức 100 buổi hội thảo sức khỏe.